| | [Thành viên] kids_qv
Tổng số bài gửi : 295 Money : 646 Được Cảm ơn : 23 Ngày Sinh : : 06/08/1989 Gia Nhập: : 09/04/2010 Age : 35 Đến từ : Thừa Thiên Huế
|
| | |
|
| Tiêu đề: Cây - Lá và Gió Wed Sep 01, 2010 8:04 pm |
|
| | | | | CÔ BÉ MÙA ĐÔNG Từng cơn gió khẽ vô tình Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về Cô bé đáng yêu của tôi
Mùa đông đến em vẫn cười Em ước mình là bông tuyết ngoài trời Để được bay mãi lên thiên đường Một thiên đường......tuyết rơi
Tuyết chẳng có đâu em ơi Chỉ có tôi bên cạnh em thôi Mùa đông đến dẫu khiến em sẽ lạnh Đừng lo vì còn tôi đây.
ĐK: Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu Tôi nhìn em..em đỏ mặt .. em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi Một mùa đông em đứng đó. Một mùa đông êm đềm. Mình không cho rằng gió vô tình. Chỉ vô tâm thôi! Trách gió nỡ làm chiếc là phải xa lìa cành cây yêu thương? Trách gió làm cây buồn? Cây buồn vì mùa đông. Buồn vì chiếc là xanh khi xưa đã đổi màu, buồn vì bây giờ chiếc là cũng không còn bên cây ... Nhưng mấy ai biết, chịu biết và chịu hiểu tâm sự của gió. Ngày ngày thổi qua tán cây xanh, ngày ngày dạo quanh như cái bóng vô hình bên cạnh lá. Mùa đông đến, mọi vật không thoát khỏi cạm bẫy khắc nghiệt của thời gian. Trừ gió. Gió vẫn thổi, vẫn chứng kiến chiếc là kiên trì trong sự tàn úa dần dần. Gió muốn mang gió đi, đến một nơi chỉ có gió mới biết. Một điều chắc chắn là gió cho nơi đó sẽ tốt cho lá hơn nơi này. Còn ở đâu? ....................
................... Và phải chăng gió không đủ sức mang là theo, hoặc giả như gió không khỏi chùn bước khi thấy cảnh chia tay cây-lá, cũng có thể do lá quyến luyến cây quá chăng. Chỉ biết kết quả cuối cùng, toàn bộ sức lực của gió chỉ đủ làm cho lá lìa cành, chỉ đủ làm lá tạm xa cây "buông xuống lòng đường", và như đưa lá đến tay "tôi".... Giữa mùa đông thiên nhiên lạnh buốt, một chiếc là nhỏ bé, vàng úa, lại trở thành ngọn đèn ấm áp. Chiếc lá làm "tôi" nhớ lại những kỉ niệm về một người, có thể xa................... nhưng cũng có khi là gần... , "cô bé" của "tôi". Những kỉ niệm đó bấy lâu được ghim chặt tại một nơi nào đó, một góc nhỏ bí mật nhưng bất-khả-xâm-phạm trong trái tim giữa mùa đông của tâm trạng "tôi". Giờ, chiếc chìa khóa lạnh lùng đã bị tan chảy bởi sự ấm áp tưởng chừng tí hon của chiếc lá kia. Bao kỉ niệm, những nụ cười, ánh mắt, khuôn mặt,.. cả những ước mơ ngây ngô đến dễ thương đột nhiên tuôn về, dìm tâm hồn "tôi" trong đại dương kí ức.
Chuông gió Trên đại dương nổi sóng đó, nổi lên một hàn đảo yên bình, hòn đảo của ước mơ, ước mơ của "cô bé" về một thiên đường. Thiên đường đầy tuyết trắng, trắng như chính tâm hồn trẻ con của cô vậy. Và, có lẽ mãi đến khi "cô bé" cứng đầu ấy thực hiện được ước mơ của mình, gặp mặt chủ nhân của thiên đường, cô mới biết ngay tại trần gian, "tôi" vẫn luôn hoàn thành của một nhiệm vụ của một sứ giả mà Thượng Đế cho xuốn bảo vệ một người...
Nơi đại dương ấy cũng có một phần của "tôi". Đó là một cơn mưa, cơn mưa bất chợt mang "cô bé" và vị thiên thần hộ mệnh của mình xích lại gần nhau hơn bao giờ hết... Mưa nắm tay nhau nháy múa trên không, "tôi" và "cô bé" cùng bước những bước sũng nước nhưng lòng đầy ấm áp. Nhìn nhau .... Không nói điều gì .... Một nụ cười trên khuông mặt ... và thế là đủ. Không cần ai nói... không cần ai hiểu... !
Và "tôi" cũng phải đi tiếp con đường định mệnh. "Cô bé" giờ ở đâu? "Tôi" sẽ đi tiếp thế nào khi đã là một lữ khách độc hành? .... Những câu hỏi đó, "tôi" biết, "cô bé" hiểu. Còn ai không? Còn đấy! Cây, lá và gió.«««««¯¯¯¯¯¯¯¯«~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~»¯¯¯¯¯¯¯»»»»» | | | | |
Hãy cảm ơn bài viết của kids_qv bằng cách bấm vào "" nhé!!! |
|